[King's Raid](Truyện Ngắn) Thiên Thần Không Cần Cánh Để Bay




   Mọi thứ đều bắt đầu từ con số 0 và thế giới cũng vậy. Thuở sơ khai, thế giới chỉ là những dòng vật chất hỗn loạn. Nhưng qua thời gian, những dòng vật chất vô định đó đã tích tụ lại và tạo nên những khối năng lượng thuần nhất đầu tiên. Những khối năng lượng đó là những nguyên tố khởi đầu để kiến tạo nên vạn vật. Tượng trưng cho mỗi nguyên tố là một thực thể đứng đầu. Những thực thế đứng đầu với quyền năng to lớn của mình đã tự sinh ra bản ngã và trở thành những thực thể sáng thế. Thế giới từ đó dưới sự kết hợp của những dòng vật chất bởi sức mạnh của những thực thể sáng thế đã được định hình và dần trở nên tươi đẹp.
   Những thực thể thức tỉnh đầu tiên trở thành những vị thần sáng thế, trong số đó có Thực thể của Ánh sáng mà sau này người ta gọi nàng là Lua, là vị thần đứng đầu trong các vị thần, là người kiến tạo và cai quản thế giới. Sau sự thức tỉnh của các vị thần là những sinh vật khởi nguyên khác như Rồng, Ác quỷ, Thần thú,... Trong số những sinh vật đó thì Thiên thần là chủng loài được sinh ra theo cách đặc biệt nhất... Thiên thần ban đầu chỉ là những 'công cụ chiến tranh' của thần linh hay nói đúng hơn là của Nữ thần Lua mà thôi. Khi cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa những Thực thể Ác quỷ và Thực thể Thần thánh xảy ra, Lua đã dùng quyền năng của cô để tạo ra những chiến binh phục tùng mình với tên gọi Thiên thần. Cô tạo ra họ bằng cách hợp nhất năng lượng trong ngọn lửa vĩnh cửu rực cháy từ thuở sơ khai của thế giới cùng sức mạnh thực thể ánh sáng của bản thân mình. Lua tạo ra những thiên thần dựa trên hình dáng cơ thể cô nên tất cả thiên thần đều sở hữu những đôi cánh sau lưng, những đôi cánh như một mình chứng cho sự phục tùng vị chúa tể duy nhất của họ. Thiên thần ban đầu vốn không có bản ngã, chỉ một số rất ít những thiên thần cấp cao như Tổng lãnh thiên thần là được Lua ban cho ý thức. Còn lại họ không khác gì những con rối chỉ nghe lệnh một người duy nhất hay nói theo cách gọi của những giả kim thuật sư thì thiên thần chính là những Homonculus của Lua.

   Nếu không có sự tác động của thần linh thì có lẽ sẽ mất đến hàng trăm vạn năm để một cái cây có thể mọc và hàng triệu năm để một con bướm có thể bay. Tuy nhiên dưới quyền năng của các vị thần, tốc độ phát triển của thế giới đã được đẩy nhanh hơn bao giờ hết, từ đó các loài sinh vật nhỏ bé hơn đã bắt đầu những nhịp thở đầu tiên của mình. Thế giới từ đó ngày càng trở nên tươi đẹp. Trong số những sinh vật nhỏ bé đó thì nhân loại và bán nhân là những giống loài phát triển hoàn thiện nhất. Họ mang hình dáng cơ thể rất giống với những vị thần đã tạo nên thế giới, bởi vậy mà họ được ban phước để trở thành những sinh vật làm chủ thế giới. Không ai nhớ được chính xác loài người xuất hiện từ khi nào mà chỉ biết đã từ rất lâu khi các lục địa vẫn chưa tách rời nhau như bây giờ thì khi ấy loài người đã từng tồn tại. Những câu chuyện về những quốc gia nguyên thủy vẫn được truyền tai nhau như những cổ tích trong thế giới loài người. Tất cả họ chỉ biết rằng họ được sinh ra và tồn tại đến ngày nay đều là nhờ ơn thần linh mà đóng vai trò to lớn nhất chính là người đứng đầu các vị thần - Nữ thần ánh sáng Lua. Nàng xuất hiện trong tín ngưỡng và văn hóa của các chủng loài có trí tuệ từ ngàn đời nay.
   Tuy nhiên, thế giới luôn tự tạo cho mình một sự cân bằng. Cân bằng được tạo ra để kiểm soát mọi thứ đi đúng quỹ đạo của mình một cách ổn định nhất. Tuy nhiên 'sự cân bằng' đôi khi lại chọn cho mình những con đường thật tàn nhẫn. Với sự phát triển cực thịnh của các sinh vật được sinh ra sau thời đại các vị thần, thế giới dường như sẽ trở nên quá tải nếu biểu đồ phát triển cứ thế tăng lên. Để giải quyết nó chỉ có duy nhất một cách đó là "Giảm số lượng sinh vật sống". Mà cách giảm số lượng hiệu quả nhất chính là "giết chúng". Và Ác quỷ là tên gọi chung của những chủng loài thực hiện số mệnh đó. Những ác quỷ mà đứng đầu bởi các vị thần Sa ngã - theo cách gọi của những người tôn thờ ánh sáng - là những sinh vật có sức mạnh sánh ngang với những sinh vật nguyên thủy được sinh ra trong thời đại các vị thần như Rồng hay Thần thú. Ác quỷ đã tạo nên những cuộc chiến tranh đẫm máu với số người chết không thể đếm xuể ở cả hai phe. Vốn Ác quỷ và Thần linh đã chiến đấu với nhau từ trước khi những giống loài trí tuệ được sinh ra nhưng thời điểm ấy cuộc chiến chỉ mang tính chất tranh giành quyền làm chủ nên tính chất và quy mô là có thể chấp nhận. Còn ở hiện tại thì cuộc chiến đó đã mang tầm thế giới, nó ảnh hưởng tới tất cả sinh vật. Những ác quỷ thực hiện 'sứ mệnh' không tên của mình còn thế giới thì hướng tới một mục tiêu duy nhất đó là 'sự cân bằng'. Chiến tranh dù tàn khốc, ác liệt cỡ nào thì cũng chỉ mang một mục đích duy nhất đó là tạo ra sự cân bằng mà thôi...
   Khi Cuộc chiến bóng tối xảy ra, Thiên thần một lần nữa là những người tiên phong dẫn dắt liên minh chống lại Ác quỷ. Giờ đây trọng trách của họ không chỉ đơn thuần là tiêu diệt càng nhiều ác quỷ càng tốt nữa mà họ còn có thêm trách nhiệm phải bảo vệ những sinh vật yếu hơn mà đặc biệt là những sinh vật có trí tuệ như con người. Bởi con người là những tín đồ trung thành với Lua nhất nên Lua không cho phép ác quỷ được tổn thương loài người. Từ đó, các thiên thần đã sát cánh với con người, dạy họ những kĩ năng chiến đấu đồng thời bảo vệ họ. Nhưng tiến hóa là xu thế tất yếu của vạn vật nên nó không loại trừ những thiên thần. Với việc sống bên cạnh con người quá lâu, dần dần thiên thần đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa, ngôn ngữ và lối sống của con người. Giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy, ban đầu chỉ là một tờ giấy trắng nhưng qua thời gian tiếp thu một cách bị động những sự việc diễn ra xung quanh khiến thiên thần lần đầu tiên đã hiểu thế nào là 'cảm xúc'. 
   Thời gian cứ tiếp tục trôi, những 'đứa trẻ' ấy cùng vui, cùng buồn với con người nên khi chiến tranh kết thúc, các thiên thần đã tự mang trong mình 'ý thức'. Đó là điều mà Lua và những kẻ đứng đầu rất không mong muốn. Chúng không muốn những công cụ của mình có suy nghĩ riêng, chúng muốn kiểm soát họ và mãi khiến họ chỉ phục tùng mình vô điều kiện. Việc thiên thần trở nên gần gũi với con người và bắt đầu có những suy nghĩ cá nhân là một điều nằm ngoài 'kịch bản của nữ thần'. Dù chỉ là một điều rất nhỏ nếu đem so sánh nó với những sự kiện diễn ra cùng thời điểm nhưng một thứ dù là nhỏ nhất đôi khi cũng có thể thay đổi cả những thứ lớn lao như một hiệu ứng cánh bướm. Rồi sẽ có một ngày mà Lua và những kẻ tự nhận mình là thần kia sẽ phải nhận lại những gì chúng đáng phải nhận...

***
   Tiếng vỗ cánh ngày một lớn hơn kèm theo nó là những luồng gió được tạo ra từ những lần đập cánh. Khi tiếng đập cánh kết thúc là lúc một người con gái xuất hiện. Cô sở hữu một gương mặt xinh đẹp dễ khiến người khác phải xiêu lòng. Một cặp tai hơi nhọn nhô lên phía sau mái tóc có phần tóc mai được tết vắt ra trước vai. Cô đội một chiếc vòng đeo đầu có hai bên được gắn những chiếc lông vũ màu trắng trông như thể một chiếc vương miện được làm riêng cho cô vậy. Bộ áo giáp toàn thân màu xám bạc mà cô mặc dù đã được làm cẩn thận để bảo vệ những phần trọng yếu của cơ thể nhưng nó vẫn để lộ ra những đường cong quyến rũ của một người con gái.
Trên tay trái cô là một tấm khiên lớn với biểu tượng mặt trời màu vàng được chạm nổi trên mặt, tay còn lại cô mang một thanh đại kiếm với hoa văn tương tự tấm khiên nhưng ở giữa lưỡi kiếm có thêm hình một ngôi sao bốn cánh như thể tách thanh kiếm làm hai phần. Với ngoại hình và những trang bị đó, không nghi ngờ gì nữa cô là một chiến binh. Hai đôi cánh lớn với những chiếc lông vũ trắng tinh khiết sau lưng cho biết rằng cô là người vừa mới bay tới đây và cũng để khẳng định cô không phải con người mà là một chủng tộc cao cấp với tên gọi Thiên thần. Cô tên là Aselica.
   Aselica tiến về phía trước tới đứng sau lưng người bạn của mình và gọi anh ta.
   "Arch!"
   Người con trai vẫn ngồi im như thể không nghe thấy lời gọi của Aselica. Nơi Aselica vừa hạ cánh là bên trên một vật thể màu xanh lá cây rất lớn. Vật thể đó được đặt ở một vị trí rất cao so với mặt đất. Ngồi từ đây có thể bao quát rõ toàn cảnh vùng Bình nguyên nhà vua phía dưới tất nhiên là nếu không bị những gợn mây đang bay xung quanh đây che khuất. Nơi Aselica đang đứng chính là một chiếc lá của Cây Thế Giới. Cô và anh đang ở trên Cây Thế Giới và nhìn xuống toàn cảnh vùng đất dưới kia, nơi mà hai người có trách nhiệm phải bảo vệ. Người mà cô gọi là Arch cũng là một thiên thần như cô và cũng là một người chiến binh của ánh sáng. Hai người có chung một sứ mệnh được giao phó.
   Nhưng anh khác cô...
   Vẻ mặt xinh như búp bê của Aselica dù có đẹp đến đâu nhưng khi nhìn vào đôi mắt cô thì suy nghĩ duy nhất đó là 'trống rỗng'. Ánh mắt vô hồn, thái độ vô cảm của cô là thứ mà Arch không có hay nói đúng hơn là trước kia Arch cũng giống cô nhưng anh đã thay đổi. Arch ngồi trên mép lá với hai chân buông xuống, chân trái vắt lên chân phải, tay phải đang chống cằm với khuỷu tay đặt trên đùi trái. Khuôn mặt anh mang một sắc thái buồn với ánh mắt đang nhìn về phía xa xăm. Chỉ nhìn biểu cảm cũng có thể đoán được những suy nghĩ hiện tại của anh. Anh đang lo lắng cho những con người dưới kia và cho chính bản thân anh... không như Aselica...
   "Việc chúng ta đang làm liệu có phải là điều đúng đắn?" Arch lên tiếng sau một lúc trầm ngâm trước lời gọi của Aselica.
   "Đó không phải là điều chúng ta cần quan tâm. Thứ duy nhất mà chúng ta phải làm đó là thực hiện đúng sứ mệnh được Lua - đấng sinh thành ra tất cả chúng ta - giao phó." Aselica đáp lời.
   "Nói chuyện với cô thật vô vị!"
   Arch nói Aselica vô vị hay đang nói chính bản thân mình? Anh và Aselica là hai thiên thần duy nhất được Lua giao trọng trách xuống mặt đất hỗ trợ con người. Chỉ có những chiến binh thiên thần mạnh nhất mới được lãnh trách nhiệm này bởi họ sẽ phải đương đầu với những nguy hiểm của thế giới loài người. ban đầu chỉ có Arch là người duy nhất đủ điều kiện để hạ giới nên anh đã có nhiều hơn cô đến hai năm bên cạnh con người. Còn Aselica chỉ vừa mới đây được cử đi hỗ trợ anh như một người bạn đồng hành nên cô chưa có nhiều thời gian được tiếp xúc với họ. Hồi mới rời thiên giới, Arch cũng là một kẻ vô cảm như Aselica hiện tại nhưng thời gian hai năm qua đã khiến trái tim anh có sự thay đổi. Lắng nghe tiếng cười hồn nhiên của những đứa trẻ khi chúng nô đùa, chứng kiến nụ cười hạnh phúc của những gia đình khi họ đón một thành viên mới chào đời, hay cảm nhận nỗi đau của những đôi tình nhân không đến được với nhau, thậm chí là cả những nỗi buồn của những người vĩnh viễn mất đi người thân của mình. Arch thì không thể hiểu cảm giác mất đi người thân là như thế nào, bởi anh còn không hiểu thế nào là 'thân', mà dù có hiểu thì những thiên thần khi chết đi sẽ không 'chết' mà linh hồn của họ được quay trở lại thiên giới để rồi sẽ tái sinh vào một thời điểm sau đó. Ban đầu anh rất tò mò và từng mang những thắc mắc đó hỏi trực tiếp con người.
   "Hạnh phúc là gì? Đau khổ là gì?"
   "Anh bạn đang đùa một câu ngớ ngẩn đấy, thứ đó là thứ mà một đứa trẻ mới sinh cũng có thể hiểu..."
   "Nhưng... tôi không hiểu..."
   "Cậu có phải mắc bệnh mất trí không? Bởi chỉ những người mất bệnh mất trí mới không hiểu được những thứ đơn giản như thế!"
   "..."
   "Thôi được rồi, nhìn cái vẻ mặt của cậu kìa, để lão già này giải đáp cho cậu nhé? Hạnh phúc là khi..."
   Arch nhớ lại một lần trò chuyện cùng con người của mình. Lần đó anh đã được nghe người đàn ông nọ giải thích những thắc mắc của mình nhưng anh vẫn không hiểu. Một lần khác thì anh đã hỏi trực tiếp một người có người thân vừa qua đời cảm giác buồn đau là như nào. Lần đó thì anh không những không được nghe giải thích mà còn bị đáp lại bởi một tràng đay nghiến suýt nữa thì bị đụng tay đụng chân... nhưng anh vẫn không hiểu...
   Cảm xúc không phải thứ tự dưng mà có. Con người ta phải có những trải nghiệm nhất định về một khoảnh khắc nào đó thì mới hiểu. Khi đó cảm xúc sẽ tự nhiên đến mà không cần phải tìm kiếm. Tất nhiên việc một thiên thần với đôi cánh to lớn sau lưng xuất hiện giữa thế giới loài người sẽ khiến anh chả nhận được câu hỏi nào cả mà có khi sẽ khiến người ta sợ. Bởi thế mà suốt gần hai năm qua anh đã giấu đôi cánh của mình đi bằng ma thuật và hòa nhập giữa thế giới con người. Chính những lần cùng nhau làm việc với con người, cùng vui vẻ trò chuyện đã khiến anh hiểu thế nào là 'Vui'. Hay những lần phải tiễn một người đồng đội ra đi mãi mãi đã giúp anh hiểu 'Buồn' là như thế nào. Cảm xúc tự nhiên đến và chắc chắn sẽ không rời đi mà còn lại mãi trong trái tim mỗi người. Arch từ một kẻ vô cảm đã giờ đã là một chàng trai với trái tim ấm áp.

   "Khi con người ta chết đi thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
   "Tất nhiên là linh hồn họ sẽ được về với vòng tay của Lua rồi, còn thân xác họ thì tan biến, trở về với những gì ban đầu đã tạo nên thế giới. Tất nhiên là nếu linh hồn họ không bị ác quỷ ăn mất, bởi nếu bị ăn thì họ sẽ biến mất mãi mãi, khi đó họ sẽ không còn tồn tại. Các giống loài yếu đuối thì đó là điều tất yếu, thậm chí với cả những thiên thần như chúng ta thì mất linh hồn cũng đồng nghĩa với không tồn tại."
   "Không! Cô sai rồi! Họ vẫn sống, bằng một cách nào đó?"
   "Anh đang cố nói rằng những lời dạy của Lua là sai sao?"
   "Tôi không có ý đó."
   "Vậy anh nói họ còn tồn tại thì họ tồn tại ở đâu?"
   "Ở đây này...!"
   Arch vừa nói vừa đặt tay lên trái tim mình. Rồi anh nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn của Aselica.
   "Họ vẫn sống khi chúng ta còn nhớ họ. Chỉ cần những dòng kí ức vẫn in đậm hình ảnh của họ thì họ sẽ mãi sống và sẽ mãi ở... trong tim chúng ta...!"
   "Vô lí. Khi linh hồn biến mất là khi mọi thứ kết thúc. Chúng ta được sinh ra để trở thành vũ khí của Lua và một vũ khí chỉ có tác dụng khi nó còn tồn tại."
   "Vậy tôi hỏi cô. Cô còn nhớ về người bạn ấy không? Người mà đã dạy cô tết kiểu tóc mà cô đang mang trên đầu đó?"
   "...Tôi..."
   "Chẳng phải cô ấy đã bị ác quỷ ăn mất linh hồn vào 200 năm về trước sao? Ý cô là cô đã quên cô ấy và những người như cô ấy?"
   "Tôi... tôi không biết nữa..."
   Aselica cúi gằm mặt, lắc đầu. Biểu hiện đó rõ ràng không phải của một kẻ vô cảm. Quả nhiên thời gian dù ngắn ngủi qua khi cô tiếp xúc với con người phần nào đã để lại thứ gì đó trong cô. Nhìn thấy biểu hiện đó, Arch đứng dậy và đối diện với người bạn của mình.
   "Trước khi cô đến đây, tôi đã từng sống như một con người. Tôi hiểu họ."
   "Anh... Sống như một con người là sao?"
   "Thì tất nhiên là giấu đôi cánh đi và cư xử như một con người rồi?"
Nghe vậy khiến Aselica tức giận, cô lập tức nhảy lùi lại phía sau và giương kiếm về phía Arch.
   "Ng-ngươi... Thật báng bổ...! Ngươi dám từ bỏ đôi cánh mà Lua đã ban tặng để sống như một sinh vật thấp kém sao?"
   "Họ... không thấp kém... Họ cũng là những người đang sống. Thậm chí họ còn hơn chúng ta khi họ được tự do nói cười hay đau buồn."
   "Dù anh có nói vậy..."
   "Thế cô định làm gì? Kể với những tổng lãnh về tôi và bảo họ giam giữ tôi sao?"
   "Tôi... t-tôi... sẽ..."
   "Như tôi thấy thì cô đang cố gắng chối bỏ cảm xúc của mình thì đúng hơn."
   "Cảm xúc là thứ không cần thiết... Nó chỉ làm cho ta trở nên..."
   "Vậy cái vẻ mặt đó là sao? Sao tự nhiên cô nói nhanh vậy? Rồi biểu hiện vừa nãy nữa? Nó là gì?"
   "..."
   "Đó là cảm xúc! Tớ nói có đúng không?"
   Aselica giật mình khi bỗng dưng Arch thay đổi thái độ và cách xưng hô với mình. Cô nhìn anh...
   "Chúng ta đã từng chiến đấu bên nhau từ rất lâu về trước chứ không chỉ bây giờ. Tớ và cậu đã từng ở cùng một đội. Khi đó chúng ta vẫn chỉ là những thiên thần cấp thấp, sau tấm lưng này chỉ là một đôi cánh chứ đâu có đến hai đôi như bây giờ. Thời điểm chúng ta được tạo ra cách nhau không lâu. Có thể nói chúng ta là anh-chị em hay cũng có thể nói chúng ta là những người bạn. Tất cả những thứ đó tớ đến bây giờ vẫn nhớ như in. Chắc cậu cũng không quên chứ?"
   "T-tớ... Tôi... tôi không biết..."
   "Giờ chúng ta ở đây và là những thiên thần duy nhất tại thế giới này nên nếu nói rằng đây là 'số mệnh' cũng đâu có sai? Tớ và cậu từ giờ trở đi cần phải trở nên quan tâm tới nhau hơn nữa bởi trên hết, chúng ta là những người đồng đội."
   Aselica im lặng, cô ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nhìn thẳng vào hai mắt của Arch. Không còn có thể nhìn thấy sự vô cảm trên gương mặt cô nữa mà giờ ở đó chỉ có gương mặt đang vui mừng như một đứa trẻ.
   "Đồng đội? Hai chúng ta?"
   "Phải, hai chúng ta. Từ giờ mong cậu quan tâm tới mình nhiều hơn. Tớ nhất định sẽ dạy cậu hiểu thế nào là cảm xúc."
   Trước khi nói dứt câu, anh cúi xuống nắm lấy bàn tay đang cầm khiên của Aselica, đặt tấm khiên sang bên cạnh và đưa hai bàn tay đang nắm chặt lên ngang ngực mình. "Hãy cùng kết thúc cuộc chiến này nào!"

   "Khoan đã, sao lại là hai người?"
   Một giọng nói cất lên mà không phải từ Aselica hay Arch. Họ đang đứng giữa bầu trên trên chiếc lá của Cây Thế Giới. Rõ ràng quanh đây không thể có ai khác ngoài họ. Vậy tiếng nói từ đâu?
   "Phải đấy, thật là bất công mà. Cậu vừa mới đặt tôi xuống và giờ định bỏ qua tôi luôn à?"
Giọng nói thứ hai vang lên. Nếu tính cả hai người họ thì giờ tại đây đang có đến bốn sự hiện diện. Và hai giọng nói đấy không đâu xa lạ, nó phát ra từ chính hai vũ khí mà cặp đôi thiên thần sử dụng.
   Vũ khí của anh và cô vốn là những bảo vật của tộc thiên thần. Những bảo vật đó được tạo ra cùng lúc Lua tạo ra họ và cũng được tạo ra từ chính bàn tay của Lua từ những nguyên liệu khởi nguyên đó, chỉ có điều cách thức tạo ra hơi khác nhau. Nếu các thiên thần được tạo ra bằng cách hòa trộn năng lượng của các nguyên tố và nặn theo khuôn mẫu của Lua thì những vũ khí lại được tạo ra bằng cách cô đặc năng lượng các nguyên tố và hợp nhất chúng lại bởi sức mạnh. Có nghĩa rằng bản chất các thiên thần và những vũ khí thánh thì giống nhau nhưng biểu hiện thì khác nhau. Những thiên thần có cấp bậc càng cao thì vũ khí mà họ được ban tặng cùng càng mạnh. Vũ khí của Arch và Aselica là những bảo khí trong nhóm những vũ khí mạnh nhất của tộc thiên thần và đương nhiên quyền năng của chúng cũng rất lớn.
   Vũ khí của Arch có tên gọi là Sherrkyle. Nó là một thứ vũ khí ánh sáng quyền năng, nó có thể mang hình dạng ngọn giáo, con dao găm hay thậm chí là cây cung. Nó được đích thân tổng lãnh thiên thần ban phước và trao cho Arch. Shyrrkyle được biết đến với khả năng thiêu đốt quỷ dữ. Nhờ có tính linh hoạt cao và sức mạnh vượt trội mà trong quá khứ vũ khí này đã tiêu diệt nhiều ác quỷ nhất so với những vũ khí còn lại. Ban đầu Arch chỉ coi nó là một vũ khí cũng như việc anh coi chính bản thân mình là một vũ khí của Lua nhưng qua thời gian, vũ khí như dần gắn kết với linh hồn của anh và rồi khi anh thay đổi, khi những cảm xúc trong anh nảy nở cũng là lúc ý thức vốn ngủ say của vũ khí trỗi dậy. Rõ ràng một thứ vũ khí thánh được tạo ra bởi những cách như thế nên đương nhiên việc chúng tự sinh cho mình bản ngã là điều không phải bất ngờ. Mà bất ngờ phải là thời điểm mà chúng chọn để thức tỉnh mới đúng.
   Tương tự với Aselica. Vũ khí của cô - Ignisius - cũng là một trong những bảo vật mạnh nhất của Thiên thần. Nó được rèn lên từ những tia sáng huy hoàng của vầng thái dương, màu xanh của bầu trời thuần khiết và màu trắng tinh khiết của những đôi cánh thiên thần. Kết hợp với thứ kim loại cổ xưa chỉ tộc thiên thần mới sở hữu, cặp khiên và kiếm này là thánh tích của sự bảo hộ, nó chỉ được ban cho hiệp sĩ bảo vệ mạnh nhất của thiên thần. Nó chống đỡ lại bất kì năng lượng bóng tối nào chạm phải và phản lại thành năng lượng thánh thiêu đốt kẻ thù. Và cũng như Arch, vũ khí của Aselica đã thức tỉnh. Thậm chí nó còn thức tỉnh sớm hơn so với thời gian của Arch. Trong một lần Aselica chiến đấu với ác quỷ khi đang theo dõi để bảo vệ Kasel, thì trước ý chí của chủ nhân, tấm khiên và cây kiếm đã cất lên tiếng nói của mình.
   Để rồi hôm nay khi cô đối diện với anh, khi Sherrkyle đứng bên cạnh Ignisius, chúng đã cùng cất lên bài ca của thiên thần và hiện hình dưới những thân ảnh kiều diễm. Khi hai giọng nói cất lên cũng là lúc ánh sáng vàng kim từ ngọn giáo, tấm khiên và cây kiếm tỏa ra. Từ đó hiện lên hình ảnh hai người hộ vệ, một nữ giới và một nam giới. Người nữ là Ignisius và người còn lại là Sherrkyle, trên đầu họ là chiếc vòng ánh sáng và sau lưng là đôi cánh đúng với đặc trưng của những thiên thần. Vậy là giờ họ không chỉ là một cặp đôi mà đã trở thành một tổ đội bốn người luôn sát cánh bên nhau. Người ta vẫn nói 2 gấp đôi 1 và hai người mạnh gấp đôi một người, 4 cũng gấp đôi 2 nhưng nếu 4 người sẽ mạnh gấp bốn lần hai người. Chắc chắn Sherrkyle và Ignisius sẽ không thể thức tỉnh nếu họ vẫn tiếp tục ở trên thiên giới. Họ cũng như Arch và Aselica, chính nhờ những cảm xúc trong trái tim mà nguồn sức mạnh bấy lâu này mới được hiện thực hóa.
   Bốn chiến binh - Bốn thiên thần, họ cùng ngồi lại bên nhau và cùng nói về những tương lai mà họ khao khát. Đó là tương lai của loài người, tương lai của tộc thiên thần và tương lai của thế giới. Một tương lai không còn chiến tranh, không còn sự chi phối của những kẻ 'bề trên'. Khi mà thiên thần và các chủng loài có thể sống hòa thuận bên nhau...

[Còn Tiếp...]

#KingRaidStory #HeroStory #TruyệnNgắn
#HasagiiSoryeGeTon

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Ghi chú GM] Xem trước cập nhật lần thứ 1 tháng 1

[Ghi Chú Phát Triển] Ghi chú từ nhà phát triển tháng 12 năm 2021

[Ghi chú nhà phát triển] Ghi chú của nhà phát triển (Phần 2) từ PD Jin của KING's RAID

[Ghi chú GM] Xem trước cập nhật lần thứ 2 tháng 12

[Ghi Chú Cập Nhật] Danh sách cập nhật ngày 7 tháng 12 (Thứ 3)

[King's Raid - Tản Mạn](PANSIRONE - HERO BÍ ẨN)

[King's Raid](VŨ KHÍ SỐNG – NHỮNG THỰC THỂ MẠNH MẼ ĐẦY BÍ HIỂM)

[Ghi Chú Cập Nhật] Danh sách cập nhật ngày 21 tháng 12 (Thứ 3)

[King's Raid](MARIA _ NỮ LINH MỤC CỦA RỒNG)

[King's Raid](CLAUSE - CHÀNG TRAI NĂM ĐÓ CHÚNG TA CÙNG BUÔNG BỎ) (Phần I)